Bi hài những chuyện trong nhà nghỉ

06:24 24/08/2013

Nhà nghỉ, đương nhiên là nơi để nghỉ ngơi. Và nhà nghỉ, có thể là khách sạn từ có sao cho đến không sao, từ hotel cho đến motel, từ cho thuê qua đêm cho đến nghỉ ngơi tính giờ kiểu “lũy tiến”, đương nhiên có kèm cả dịch vụ máy lạnh, internet, truyền hình cáp. Thế nhưng, không phải ai vào nhà nghỉ cũng để… nghỉ. Có người ban đầu mặt ỉu xìu, bước vào nhà nghỉ, sau đó bước ra thì tươi như hoa.
Nhà nghỉ, đương nhiên là nơi để nghỉ ngơi. Và nhà nghỉ, có thể là khách sạn từ có sao cho đến không sao, từ hotel cho đến motel, từ cho thuê qua đêm cho đến nghỉ ngơi tính giờ kiểu “lũy tiến”, đương nhiên có kèm cả dịch vụ máy lạnh, internet, truyền hình cáp. Thế nhưng, không phải ai vào nhà nghỉ cũng để… nghỉ. Có người ban đầu mặt ỉu xìu, bước vào nhà nghỉ, sau đó bước ra thì tươi như hoa. Cũng có người hớn hở vào nhà nghỉ, để rồi sau đó bước ra nhận lấy nỗi ê chề…

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Nhà nghỉ sau… giờ nghỉ

Anh bạn tôi đã nhiều năm làm công việc lễ tân cho một khách sạn lớn. Một lần tình cờ ngồi với nhau ít phút nói chuyện phiếm công việc, anh kể chuyện trong nhà nghỉ mà ngay cả người có trí tưởng tượng cao cũng khó thể hình dung được. Bốn giờ sáng, một người đàn ông trung niên ra dáng thương nhân, chạy xe SH, áo thun, quần short, đầu đội mũ lưỡi trai, chân mang giày thể thao phóng vào. Trên cổ xe xịn lủng lẳng cái túi đựng vợt tennis, hớt ha hớt hải hỏi phòng.

Mười phút sau, một bà độ tuổi cũng trung niên đến trước quầy tiếp tân. Áo thun hoa văn, quần short trắng, giày thể thao, tay cầm vợt đánh tennis, mùi nước hoa rất đậm. Và kịch bản cũ lặp lại. Sáu giờ sáng, cả hai trả phòng, mặt tươi như cỏ sau mưa rào. “Thói quen thể thao mà rất đều đặn, sáng nào cặp này cũng... đánh tennis trong phòng khách sạn đôi lần”, anh bạn tôi cười kiểu đại loại “tin hay không tùy bạn”.

Trên các đường Lạch Tray, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Văn Linh hay Thiên Lôi…, có hàng trăm cái “khách sạn” mini nhộn nhịp tấp nập kẻ ra người vào. “Thi thoảng, cũng có vài pha vụng trộm đưa nhau vào nhà nghỉ bị phát hiện chẳng phải là hiếm”, anh bạn tôi tiếp lời. Như vụ một cán bộ đưa “bồ” vào nhà nghỉ, bị vợ và con gái rình phát hiện ra. Có “bắt tận tay, day tận mặt” thì mới “cháy nhà ra mặt chuột”. Khổ nỗi người vợ lúc ấy mất kiểm soát nên làm um tỏi lên giữa bàn dân thiên hạ nên kết cục là hàng chục lá đơn tố cáo quan hệ “ngoài luồng” đến cơ quan khiến ông “sếp” phải đau đầu.

                   

Nghe đến đây, chợt nhớ đến câu chuyện cô cháu gái kể về đứa bạn tên N, học sinh một trường THPT vốn nổi tiếng là “hot girl” trong trường. Là con một, lại sinh ra trong gia đình thuộc hàng đại gia, N. được bố mẹ cưng chiều hết mực, muốn gì có đó. Thế nên N tìm những thú chơi xa xỉ của con nhà giàu, không ngày nào vắng mặt nơi vũ trường hay quán bar.

Rồi N quen biết và yêu một anh chàng cũng thuộc hàng hot boy. Cả hai cùng nhau “chia sẻ niềm vui” qua những cuộc chơi thâu đêm và điểm kết là một “căn phòng ấm cúng” tại… nhà nghỉ. Dù gì cũng còn là học sinh nên để tránh điều tiếng xì xào, N cùng bạn trai chỉ thường xuyên lui tới những nhà nghỉ quen, kín đáo.

Rồi một lần N. muối mặt vì bị đánh ghen… nhầm. Đó là khi N vừa bước chân vào “căn phòng quen thuộc” được ít phút thì bị một người đàn bà tầm ngoài 40 xông vào túm tóc rồi vung tay vừa tát tới tấp vừa gào thét chửi rủa N vì cái tội dám… dụ dỗ chồng mình. Khi người yêu N chạy ra giữ được người đàn bà lại thì N đã bị đánh đến mức đầu tóc rối bù, mặt mày thâm tím. Vừa xấu hổ, vừa ức, vừa đau nhưng N cũng chẳng còn đủ sức mà vùng dậy đánh trả. Hóa ra được người quen mách nước kiểu “nhìn gà hóa cuốc”, người đàn bà này xồng xộc đến nhà nghỉ để bắt quả tang chồng với bồ nhí, nhưng vì quá giận dữ nên đã vào phòng N và đánh nhầm.

Vẫn biết anh bạn tôi ít nói đùa nhưng để hiểu hơn về 1.001 chuyện trong nhà nghỉ thì cũng phải “mục sở thị”. Tôi chẳng khó để tiếp cận một nhà nghỉ trên địa bàn quận Lê Chân với cái tên rất mỹ miều. Khách ra vào nườm nượp. Nhà nghỉ có 5 tầng, tất cả có gần hai chục phòng nhưng chỉ còn 5 phòng trống.

Sau một hồi bắt chuyện, anh chàng lễ tân tỏ vẻ sành điệu với mái tóc nhuộm đỏ hung hung nổi hứng “chém gió”: “Bất cứ thời điểm nào, anh cứ đứng ất ơ trước cửa một nhà nghỉ cũng dễ dàng thấy cảnh, anh phi xe vào trước, em phóng xe vào sau”. Tờ mờ sáng, có khách tập thể dục. Trời sáng sáng, có mấy cô cậu học trò. Đỉnh điểm giữa trưa, có dân văn phòng, công chức. Xế xế chiều, có cặp đôi tình nhân tranh thủ. Học trò hay sinh viên, dân độc thân hoặc người yêu nhau cứ “đến cữ” là lại vào… nhà nghỉ.

Lại có trường hợp “cười vỡ bụng” là một ông già cũng đi nghỉ. Chắc cụ đã lên lão, đi đứng lọm khọm, được một cô gái nhìn như minh tinh, vận quần áo trên dưới “thiếu vải” dìu đỡ nhưng tuần nào cũng đúng vào chiều thứ 7 là đi lấy phòng. Ông cụ đi taxi đến trước, ngồi ở bàn tiếp khách chờ. Cô gái chạy xe đến sau. Gặp nhau, anh anh em em ngọt như mía lùi. Khổ nỗi lấy phòng chưa đầy một giờ là xuống trả phòng. Lúc lên cầu thang đã phải xốc nách, lúc trả phòng thì gần như là... cõng cụ xuống. Nghe đâu là con cái cụ đều đi nước ngoài nên tiền bạc không thiếu.

Anh lễ tân còn nói, nhà nghỉ đông hay ít khách cũng ít nhiều “ăn theo” thời tiết. Trời nóng quá, hoặc lạnh quá đều đông khách. Trời nóng quá người ta thường “khó ngủ” thì lang thang ở đâu đó rồi chui vào nhà nghỉ có điều hòa là sướng nhất. Mà có mấy ai nghỉ một mình. Trời lạnh, người ta có nhu cầu cần tình để sưởi ấm thì chuyện “cháy phòng” có gì là lạ.

Hóa là là vậy. Bản năng con người cũng theo thời tiết. Những mối tình ngắn ngủi, vụng trộm cũng từ đấy mà ra cả.

Cuộc sống gấp gáp, những mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ nằm ngoài tầm kiểm soát… Và nhà nghỉ phục vụ cho nhu cầu đó. Chẳng trách anh bạn tôi vẫn đùa bảo, có vốn thì chẳng gì lãi bằng kinh doanh nhà nghỉ. Và thế là thấy người này mở nhà nghỉ hái ra tiền, người khác cũng xây, mở nhà nghỉ với hy vọng tương tự. Nông thôn hay thành thị, vùng sâu hay vùng xa…, nhà nghỉ cứ mọc ra như nấm, mặc cho lạm phát và giá cả leo thang, dịch vụ “nghỉ cho khỏe” xem ra vẫn đắt hàng.

Nơi “trú ngụ” của tội phạm

Đem chuyện nhà nghỉ hỏi những khách thường xuyên mới biết, chủ nhà nghỉ cũng có những chiêu trò làm khách yên tâm. Biển số xe gắn máy luôn được quay vào trong. Còn không quay vào trong thì cũng lấy bạt, bìa carton, áo che mưa... phủ kín từ đầu cho đến đuôi xe. Có nhà nghỉ còn tận tình đến mức, khách lấy phòng vào cửa trước, khách trả phòng có thể bước ra từ cửa sau.

Đó là chưa kể trên đầu giường mỗi căn phòng đều để sẵn hai hoặc... một dây bao cao su đủ nhãn mác với đủ thứ tiếng Tây, Việt. Tuy nhiên, đó chỉ là mấy chiêu lặt vặt. Để “hút khách”, không ít nhà nghỉ trở thành nơi môi giới, chứa chấp mại dâm. Chiêu này dù “xưa rồi Diễm” nhưng xem ra khá hiệu quả. Đã đi nhà nghỉ, dân chơi chẳng bao giờ kháo nhau rằng nhà nghỉ này có điều hòa, máy lạnh truyền hình cáp xịn, thứ rỉ tai nhau duy nhất là “hàng” (tức gái) trẻ, đẹp.

Thực tế vì lợi nhuận, không ít các chủ nhà nghỉ cố tình vi phạm những quy định của pháp luật trong kinh doanh ngành nghề. Chủ nhà nghỉ tên Th, ở đường Phạm Văn Đồng (Dương Kinh), cho hay: “Giấy tờ, căn cước của khách, chúng tôi chỉ kiểm tra qua loa. Nếu kỹ quá, “phật ý” khách sẽ sang nhà khác”. Một lần “theo chân” lực lượng công an phá án, chúng tôi mới thấy công tác quản lý còn nhiều khó khăn. Như vụ án đối tượng Lại Văn Hưng, sinh 1987, ở thị trấn Minh Đức (Thủy Nguyên), giết chính người yêu của hắn là chị Bùi Thị Đ, sinh 1986, cùng ở thị trấn Minh Đức, xảy ra vào 8-2011 tại một nhà nghỉ trên địa bàn huyện.

Sau khi sát hại dã man, Hưng bỏ mặc nạn nhân trên giường trong tình trạng lõa thể rồi bỏ trốn. Sợ trách nhiệm, chủ nhà nghỉ vội huy động nhân viên lấy chiếc quần của nạn nhân đang quấn trên cổ, mặc lại cho người xấu số, gọi taxi đưa đến bệnh viện “cấp cứu” trước khi trình báo vụ việc. Hiện trường vụ án bị xáo trộn, cả hung thủ và nạn nhân khi đến thuê phòng đều không hề có giấy tờ tùy thân nên việc truy tìm hung thủ là một thách thức đối với các điều tra viên.

Nếu không xác định được nạn nhân để có hướng truy tìm hung thủ, kẻ gây án có nhiều thời gian tẩu thoát ra khỏi địa bàn, công tác đánh án rất khó khăn. Cuối cùng phải bằng nhiều biện pháp nghiệp vụ, cơ quan công an mới xác định, truy tìm và bắt gọn hung thủ.

Trường hợp khác là mới đây vào đầu tháng 6-2013, Công an huyện Tiên Lãng đã phá ổ nhóm tội phạm chuyên “đập đá” trong nhà nghỉ AMG, ở thôn Phác Xuyên I, xã Bạch Đằng. Đối tượng cầm đầu tên Trần Văn Đạt, sinh 1986, ở khu 5, thị trấn Tiên Lãng, cũng là chủ nhân nhà nghỉ trên, thường tổ chức “tiệc đá” chiêu đãi và lôi kéo bạn bè vào con đường nghiện ngập, đồng thời biến các đối tượng này thành khách hàng đến nhà nghỉ thuê phòng thường xuyên.

Tại nhà nghỉ của mình, tên Đạt bố trí một phòng đặc biệt, có gắn camera cảnh giới bên ngoài, rồi mời các đối tượng khác về dự “tiệc”. Sau thời gian bám theo di biến động của các đối tượng, lực lượng công an bất ngờ ập vào “sới đá” trên, bắt quả tang 5 đối tượng đang sử dụng ma túy, thu giữ 1 gói ma túy cùng nhiều dụng cụ, phương tiện liên quan. Qua đấu tranh với các đối tượng, Đạt khai nhận đã nhiều lần lôi kéo các đối tượng đến nhà nghỉ, sau đó cung cấp ma túy và cùng nhau hoan lạc…

Ngẫm ra, việc phát triển hệ thống các nhà nghỉ, khách sạn là cần thiết nhưng chẳng phải tự nhiên mà nhà nghỉ được xếp vào ngành nghề kinh doanh có điều kiện về ANTT.



Anh Thư


Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông