Mỗi nhà 1 cảnh: Những người vợ hờ

08:41 19/06/2018

Mọi người đều nói bà Mây không biết ghen! Nhưng có ai biết rằng, bà ghen suốt 20 năm qua rồi còn gì? Thậm chí đến tận bây giờ, bà vẫn ghen, cái ghen của người đàn bà không hề yếu đuối.

Bà Mây rời cái gương, bước ra ngoài khi trời đã nhá nhem tối. Đã 20 năm trôi qua, khi nào cũng thế, hễ có thời gian rỗi là bà lại ngồi trước gương. Cái gương được bà lau sáng bóng, không một hạt bụi. Có lẽ vì bà sợ, nếu mình không nhìn, không ngắm, không giữ kỹ có lẽ cái vẻ căng mọng, tròn đầy của người phụ nữ 29 tuổi ngày nào sẽ trôi đi mất. Cái ngày mà 21 năm về trước, chồng bà đã quyết định để mẹ con bà ở lại, một mình tha phương kiếm kế mưu sinh cho cả nhà.

Từ đó, ngày ngày bà Mây ôm con ngóng về hướng núi. Hai tuần, ông Hiệu lại về thăm mấy mẹ con với chút quà xứ núi. Rồi thưa dần, một tháng ông về một lần. Bé Mai dần lớn. Nó bi bô tập nói, rồi nó hỏi bố…

Câu nói “Tin anh nhé” của ông Hiệu ngày ra đi không hiểu sao luôn là thứ để bà Mây bám víu khi cần. Mỗi khi nghe thấy những đồn đoán không hay về chồng mình, bà lại tặc lưỡi làm ngơ…

Nhưng rồi cũng đến lúc không chịu được nữa, bà quyết định phải đi. Một ngày, bà Mây mặc thật ấm cho con bé Mai rồi hai mẹ con khăn gói  lên đường đi tìm chồng, tìm cha. Đến nơi, hóa ra không giống như những gì chồng bà nói. Một mái nhà, một người đàn bà xinh đẹp trẻ trung hơn, một đứa con gái bi bô gọi chú là bố. Mây chết trân, đứng như trời trồng giữa cửa nhà. Trong kia, người đàn bà trẻ ấy cũng đứng nhìn ra…

Bước vào căn nhà xa lạ, Mây chẳng còn tâm trạng nào để nhìn ngắm, chỉ thấy căn nhà khá rộng rãi, bàn ghế, tủ kệ đều được làm từ các loại gỗ quý. Phải rồi, ở ngay giữa xứ núi rừng bạt ngàn này có thiếu gì gỗ.

Mây chưa kịp phản ứng gì đã thấy chồng bà chạy biến vào phòng bên cạnh. Bà lắng tai lên nghe, chỉ thấy tiếng thút thít: “Thôi, anh về với vợ với con đi. Em dù sao cũng là phận vợ hờ, làm lẽ. Em không suy nghĩ gì đâu” - “ Không, không được, Anh không thể bỏ con bé khi nó còn nhỏ như thế, dù sao nó cũng là con anh”.

Chết lặng người khi nghe cuộc đối thoại, bà Mây quay về mà không nói được lời nào cả. Người ta bảo bà đi đánh ghen đi, rạch mặt con đàn bà trâng tráo kia đi, đánh cho nó một trận cho chừa. Nhưng bà có bao giờ làm được thế đâu. Bà chỉ biết khóc, khóc ròng suốt 20 năm qua, để rồi đơn độc tự thắp lên sức mạnh trong tâm hồn mình.

An Nhi

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông