Mỗi nhà một cảnh: Gậy ông đập lưng ông…

11:20 01/07/2018

Trời tờ mờ sáng, bà Chín thức dậy, vươn vai nhẹ nhàng rồi mở cửa đi tập thể dục. Vừa chớm bước chân ra ngoài, bỗng bà Chín vấp phải một vật nằm chình ình dưới đất khiến bà suýt ngã. Định thần nhìn lại, bà tá hỏa khi nhận ra vật ngáng chân bà chính là con chuột cống to bằng bắp chân người lớn.

Con chuột thân không bị xây xát chắc chắn do bị đánh bả chứ không phải bị xe kẹp. Vậy thì không thể tự nhiên mà trúng bả rồi bò vào trước cửa nhà bà mà “yên nghỉ”. Ném cái nhìn bực bội về phía nhà ông Tuấn, bà chắc mẩm không có ai ngoài lão hàng xóm cuối dãy.

Ngõ này là ngõ cụt chỉ có ba nhà. Nhà bà Ny đầu dãy cả tuần đến trông cháu cho con, chỉ cuối tuần mới về. Mặt trước dãy là bức tường bao của công ty cơ khí, vậy thì chẳng có ai khác ngoài ông ta.

Từ xưa đến nay giữa nhà bà Chín và nhà ông Tuấn luôn có hiềm khích. Và trong mọi cuộc tranh chấp, bao giờ nhà ông Tuấn cũng lép vế trước giọng điệu ngoa ngoắt của bà. Tuần trước nhà ông Tuấn sửa, bà đã sang mắng vốn về tội… đổ cát đá làm bụi nhà bà. Vậy thủ phạm đã hai năm rõ mười rồi…

 “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, bà quyết không chịu thua. Bà nhẹ nhàng trở vào nhà, đeo găng tay rồi nhấc con chuột đặt vào trước cửa nhà ông Tuấn. Vừa buông con chuột, chợt có tiếng kẹt cửa trong nhà ông Tuấn khiến bà điếng người tưởng bị phát hiện. Cũng may không thấy ông ta xuất hiện. Xong việc, bà lẳng lặng đi tập thể dục như không hề xảy ra chuyện gì!...

Khi trời sáng bảnh, bà Chín trở về thì không thấy trước cửa nhà ông Tuấn còn con chuột chết nữa. Bà trở vào làm việc nhà với niềm hả hê rằng đã chơi được cho ông ta một vố nhớ đời.

Vậy mà sớm hôm sau, vừa lọ mọ mở cửa bà đã thấy con chuột hôm qua nằm án ngữ. Chỉ có điều lần này cái bụng nó trương phềnh lên trông thật gớm ghiếc. Quyết không kém cạnh, bà lại quay về đeo găng đưa con chuột về trước cửa nhà ông Tuấn.

Một hôm, hai hôm… không thấy con chuột nằm trước cửa, bà Chín chắc mẩm ông Tuấn đã chịu thua nên quên bẵng sự việc nếu không có mùi chuột chết đặc biệt. Bà lùng sục khắp nhà, khắp sân mà không tìm đâu ra. Lật hết giường, hết phản đến lôi bàn ghế, thậm chí thuê cả thợ về dỡ thử trần nhà mà không thấy chuột đâu.

Giữa cái nắng hè oi ả, cái mùi khăn khẳn càng nồng nặc khiến bà Chín váng vất cả đầu óc, ruột gan lộn phèo vì cảm giác buồn nôn đến mức phát ốm. Điều bà điên tiết là hai hôm nay nhà lão Tuấn hình như di cư đi đâu hết, vậy là mỗi nhà bà lĩnh đủ.

Cuối cùng thì sự việc cũng được giải quyết khi chồng bà Chín bắc thang leo lên mái nhà tìm thấy con chuột nằm chềnh ềnh với đống ruồi nhặng bu kín. Sau khi bị chồng bà gói kín trong túi nilon, con chuột được cô công nhân vệ sinh chở đi cùng căn bệnh chóng mặt buồn nôn của bà.

Sang tuần bà Ny về nhà, bà Chín chạy vội sang chưa kịp buôn chuyện thì được bà Ny khoe: “Con chuột cống hay vào lục lọi bị tôi đánh bả chắc chết rồi. Tuần này tôi để thử khúc cá ngoài sân không thấy bị ăn mất. Thật là may quá đi!”. Bà Chín điếng người...

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông